Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Night Pleasures


Phan_7

“Trời đất thánh thần ơi, Kyrian,” Julian nói ngay khi Kyrian đưa cho anh ta chiếc áo sơ mi của mình. “Cậu còn có nhiều vết sẹo hơn cả cha mình nữa.”

Kyrian hít sâu trong khi nhìn vết thương trên vai do Aphrotide gây ra.

Hai người bọn họ đang ở trong phòng của cặp song sinh nằm ngay cuối hành lang. Kyrian liếc nhìn chiếc đèn treo tường hình con gấu teddy đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh sáng chói chang đó vượt quá sức chịu đựng của mắt anh, khiến anh phải rướn người lấy chiếc kính mát.

Hình như Julian cũng vừa nhận ra sự nhạy cảm của các vị thần Hy Lạp nên cũng vươn người giảm bớt độ sáng của ánh đèn và mở thêm một cái đèn khác trong nhà tắm, căn phòng lúc này chỉ còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Nhìn vào gương, Kyrian nhận ra hình ảnh của mình thật mờ nhạt, yếu ớt. Không có hình bóng rõ ràng là một trong những lợi điểm của Kẻ Săn Đêm. Cách duy nhất để có thể nhìn thấy bóng của họ chính là thâm nhập vào trí não họ. Nhưng trong tình trạng thương tích đầy mình và mệt rã rời thì đó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Anh đứng lui tránh xa khỏi chiếc tủ quần áo sơn trắng và bắt gặp ánh mắt tò mò của Julian. “Đánh nhau suốt hai ngàn năm thì cơ thể làm sao lành lặn được.”

“Cậu thì lúc nào cũng chỉ thích dùng đến nắm đấm thay vì cái đầu.” Một cảm giác thư thái chạy dọc khắp cơ thể Kyrian khi nghe thấy câu nói thân quen đó. Anh không thể nhớ nổi Julian đã nói câu đó bao nhiêu lần từ thời Hy Lạp cổ đại. Suốt ngần ấy thế kỷ, anh rất nhớ người bạn và cũng là người thầy của mình. Julian là người duy nhất mà anh chịu lắng nghe. Một trong số ít những người anh thật sự kính trọng.

Kyrian xoa xoa hai bàn tay. “Tớ biết, nhưng buồn cười nhất là lúc nào tớ cũng nghe thấy giọng cậu van vỉ trong đầu, bảo tớ phải bình tĩnh.” Anh trầm giọng, nhại theo Julian bắt chước theo âm sắc thô ráp của vùng Spartan. “Chết tiệt, Kyrian, chẳng lẽ cậu không thể cân nhắc một tí trước khi làm chuyện gì sao ?”

Julian lặng thinh.

Kyrian biết Julian đang nghĩ chuyện gì. Đó cũng là hồi ức vừa cay đắng, vừa ngọt ngào cứ tràn về trong anh từng đêm khi anh chợt nhớ về quá khứ.

Đó chính là hình ảnh của một thế giới đã từ lâu không còn tồn tại. Đó là hình ảnh của những con người, những gia đình vốn đã vĩnh viễn chỉ còn là hồi ức và cảm giác mất mát đau thương.

Đó đã từng là một thế giới rất đặc biệt. Đó là sự ấm áp khởi thủy của trái tim. Cho tới tận bây giờ, Kyrian như vẫn còn ngửi thấy mùi dầu tỏa ra từ những ngọn đèn treo trong nhà. Anh như vẫn còn cảm nhận được những làn gió Địa Trung Hải mát lạnh, ngập hương thổi nhẹ qua nhà.

Trái với suy nghĩ của Kyrian, Julian lục tìm trong hộp cứu thương một túi nước đá hiện đại.

Khi tìm thấy túi nước đá, Julian kéo cái nắp đậy, giải phóng ra phần gel mát lạnh, và giữ rịt nó trên vai Kyrian. Kyrian rùng mình khi vùng da chạm vào túi đá lạnh.

“Cho tớ xin lỗi về cú sấm sét đó.” Julian nói. “Lẽ ra tớ phải…”

“Có phải lỗi của cậu đâu. Cậu cũng đâu biết là chính tớ đã tự trao đổi linh hồn của mình. Khi gặp nhau lần đầu, tớ cũng đâu có tự giới thiệu bằng cách nói xin chà tôi là Kyrian. Tôi không có linh hồn, còn anh thì sao ?”

“Chẳng buồn cười chút nào.”

“Tất nhiên rồi. Có bao giờ cậu đánh giá cao sự hài hước của tôi đâu.”

“Đó là vì cậu cứ phát huy mấy cái trò đó khi chúng ta phải đứng ngay ngưỡng cửa của cái chết.”

Kyrian nhún vai, thầm ước phải chi cơn đau không đến nỗi như cắt mỏng cánh tay anh thành từng lát. “Thế cậu muốn mình phải nói gì đây ? Tớ tồn tại là để trêu chọc ông già Apollyon.” Kyrian gạt túi đá ra khỏi tay Julian rồi đứng lùi về sau. “Còn cậu thì sao, dạo này thế nào rồi. Tớ nghe nói là cậu và gia đình đã bị Scipio bắt đi và xử tử.”

Julian chế giễu. “Đúng thế thì vẫn còn tốt. Là Priapus đã giết chết gia đình tớ. Khi phát hiện ra cả gia đình đã bị giết, tớ bỗng nhiên biến thành Kyrian và cứ đi theo truy lùng gã.”

Kyrian nhướng mày khi nghe câu nói đó. Theo những gì anh biết, Julian chưa bao giờ là một người bốc đồng. Người đàn ông này, trước bất kỳ tình huống nào cũng luôn giữ bình tĩnh, phân tích kỹ càng mọi thứ. Và đó cũng chính là một trong những lý do khiến Kyrian thích anh ta. “Cậu đã hành động mà không suy nghĩ gì sao ?”

“Đúng thế đó. Và tớ đã phải trả giá cho điều đó.” Anh khoanh tay trước ngực khi bắt gặp ánh nhìn như dán chặt vào cơ thể của Kyrian. “Priapus đã nguyền rủa và giam tớ vào trong một nơi bí mật. Tớ đã phải sống hai ngàn năm như một tên nô lệ tình dục cho đến khi được vợ tớ cứu thoát.”

Kyrian thở ra vẻ không sao tin nổi. Anh đã từng nghe nói về lời nguyền đó. Người vướng phải lời nguyền đó sẽ bị hành hạ trong đau đớn. Vậy mà người bạn đầy kiêu hãnh của anh lại phải nếm trải lời nguyền đó, hẳn đó phải là một khoảng thời gian rất vất vả, rất đau khổ. Julian thuộc tuýp người không thích bị kẻ khác áp đặt. Cho dù kẻ đó có là thượng đế hay các vị thần.

“Vậy mà cậu lại cứ gọi tớ là thằng điên,” Kyrian nói. “Dù sao thì tớ cũng chỉ chống lại đội quân La Mã, trong khi cậu thì lại chống lại cả một lời nguyền.”

Julian đưa cho anh tuýp thuốc bôi trị phỏng. Khi anh lên tiếng, giọng anh nhỏ và hơi nặng. “Tớ cứ luôn muốn biết sau khi tớ đi khỏi, chuyện gì đã xảy đến với…”

Kyrian ngước đầu nhìn lên và anh bắt gặp sự thống khổ trong ánh mắt Julian. Anh biết, chỉ nói đến cái tên đó thôi cũng là quá đau đối với bạn mình.

Cho tới tận bây giờ, bản thân anh vẫn còn cảm thấy đau đớn với cái chết của con trai và con gái Julian. Mái tóc vàng óng ả, đôi má hồng hồng, chúng trông thật xinh đẹp và hoạt bát không thể tả. Chúng khiến Kyrian cảm thấy thật ganh tị.

Chúa ơi, anh thật muốn có một gia đình của chính mình và những đứa con của riêng mình. Mỗi lần đến nhà Julian, anh đều khát khao có một cuộc sống như vậy.

Đó đã từng là những thứ mà anh khao khát. Một ngọn lửa yên bình, những đứa trẻ đáng yêu, một người vợ thương yêu mình. Chỉ là những thứ rất giản đơn. Nhưng vĩnh viễn đó là những thứ nằm ngoài tầm tay với.

Bây giờ, khi đã trở thành Kẻ Săn Đêm, ước vọng đó trở thành bất khả thi.

Kyrian không thể tưởng tượng nổi sự sợ hãi mà Julian phải gánh chịu mỗi khi nhớ về những đứa con đã mất. Anh chưa bao giờ từng thấy một ai lại yêu con như Julian. Anh vẫn nhớ hình ảnh cậu nhóc Atolycus năm tuổi đã thay cái lông ngựa trên chiếc mũ sắt bằng một chiếc lông chim để tặng cha trước khi bọn họ lao vào cuộc chiến. Julian đã từng là một trong những người chỉ huy đáng sợ nhất của đội quân Macedonian, nhưng để không làm con trai thất vọng, anh vẫn tự hào đội món quà của con trai ngay trước hàng quân. Không một ai dám cười nhạo. Ngay cả Kyrian.

Anh hắng giọng, cố không nhìn Julian.

“Tớ đã chôn Callista và Atolycus trong khu vườn nhìn ra biển mà chúng nó thường chơi đùa. Gia đình Penelope chăm sóc cho cô ấy, tớ cũng đã đưa xác của Iason về với cha của cậu ấy.”

“Cám ơn.”

Kyrian gật đầu. “Ít nhất thì tớ cũng phải làm được những điều ấy. Với tớ, cậu không khác nào anh em ruột thịt.”

Julian cười gượng gạo. “Có phải vì thế nên cứ lúc nào gây sự là lại chạy đến chỗ tớ không thế ?”

“Thì cũng phải có người như thế chứ. Dù mới hai ba nhưng trông cậu lúc nào cũng nghiêm túc và chững chạc.”

“Không giống cậu chút nào chứ gì”

Kyrian như chỉ lơ mơ nhớ lại một Kyrian mà Julian đã từng quen biết từ ngàn năm trước. Một con người tự do, lúc nào cũng sẵn sàng đâm đầu vào một trận đánh nào đó. Một kẻ nóng nảy và khờ khạo.

Cũng lạ là Julian vẫn chưa giết chết anh. Nhẫn nại của con người cũng phải có giới hạn.

“Những tháng ngày tuổi trẻ vinh quang.” Kyrian buồn bã nói.

Nhìn vào vai mình, Kyrian thoa đều lớp thuốc lên chỗ bị bỏng. Hơi tê tê, nhưng anh đã quá quen với đau đớn, và anh đã từng bị những vết thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.

Julian nhìn chăm chăm anh thăm dò. “Bọn La Mã bắt cậu là vì tớ đúng không ?”

Kyrian bắt gặp tia hối hận trong mắt Julian. Anh cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.

“Lúc nào cậu cũng quá nghiêm khắc với bản thân, Julian. Đó không phải là lỗi của cậu. Sau khi cậu đi, tớ đã bắt đầu một cuộc thập tự chinh đẫm máu để chống lại bọn chúng. Tớ đã tự mình quyết định số phận của chính mình, không liên quan gì đến cậu hết.”

“Nhưng nếu tớ ở đó, tớ sẽ không để cho bọn chúng bắt được cậu.”

Kyrian khịt mũi. “Lúc nào cậu cũng giỏi trong việc kéo tớ ra khỏi hàng núi rắc rối, chuyện đó thì không nghi ngờ gì nữa. Nhưng làm sao cậu có thể cứu tớ khỏi bản thân tớ được chứ. Cho dù có cậu ở đó hay không, bọn La Mã cũng đều sẽ tìm được một chỉ huy người Macedonian để đóng đinh thôi. Tin tớ đi, bị giam trong cái cuộn đó thì vẫn kinh khủng hơn là đối diện với Scipio hay Valerius.”

Dù vậy, Kyrian vẫn nhìn thấy vẻ hối hận trên gương mặt bạn mình. Anh ước gì có thể xóa đi suy nghĩ đó trong đầu Julian.

“Sau đó thì thế nào ?” Julian hỏi. “Các tư liệu lịch sử viết lại là bọn Valerius đã bắt được cậu trong cuộc chiến, nhưng tớ không tin được chuyện đó. Đó không phải là cách mà cậu chiến đấu.”

“Còn sử sách thì lại bảo là cậu bị bọn sát thủ của Scipio giết chết. Lịch sử là do kẻ chiến thắng tạo ra.”

Lần đầu tiên trong suốt mấy thế kỷ,k Kyrian cho phép bản thân hồi tưởng lại cái ngày định mệnh trong quá khứ.

Anh nghiến chặt răng khi cơn giận dữ và đau đớn như một trận đại hồng thủy tràn về quất thẳng vào anh thêm lần nữa. Anh vẫn còn nhớ rõ tại sao lại muốn trục xuất những suy nghĩ đó ra khỏi trí não, tới cõi vĩnh hằng. “Cậu biết không, số phận là cái thứ khốn khiếp và xảo quyệt nhất. Tớ không bị Valerius bắt, là tớ bị đưa đến làm quà tặng cho hắn.”

Julian nhướng mày. “Sao lại thế.”

“Chính là Clytemnestra bé bỏng của tớ. Trong khi chúng ta phải chiến đấu với bọn La Mã thì vợ tớ lại ở nhà, hân hoan chào đón hắn ngay trên giường của ả.”

Mặt Julian trắng nhợt. “Tớ không thể tin nổi Theone lại đối xử với cậu như thế sau tất cả những gì cậu đã làm cho cô ta.”

“Đâu cứ phải thiện lai thiện báo.”

Julian cảm thấy đau đớn khi nghe giọng nói cay đắng của Kyrian. Đây không phải người đàn ông mà anh đã biết khi còn ở Macedonia. Kyrian của xứ Thrace luôn là một con người vui vẻ đầy nhiệt huyết với trái tim sôi nổi. Người đang đứng trước mặt anh lúc này là một người hoàn toàn không còn sức sống. Luôn đề phòng. Luôn nghi hoặc và lạnh lùng.

“Có phải vì vậy mà cậu trở thành Kẻ Săn Đêm không ?” Julian hỏi.

“Ừ.”

Julian nhắm mắt lại, anh cảm thấy vừa thương hại lại vừa giận dữ cho người bạn của mình. Hình ảnh Kyrian hàng thế kỷ trước cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Một đôi mắt luôn cười, và rất lém lỉnh. Kyrian là người sống nồng nhiệt và luôn yêu đời nhất mà anh từng gặp. Một tâm hồn hào phóng, một con người tốt bụng và một trái tim quả cảm, lúc nào Julian cũng cảm thấy thua kém Kyrian và đôi khi nó khiến anh cảm thấy muốn ghét thằng nhóc ưa phá bĩnh và kiêu ngạo đó. Nhưng ghét Kyrian lại là chuyện không thể nào.

Valerius đã làm gì với cậu ?” Julian hỏi.

Kyrian hít một hơi thật sâu. “Tin tớ đi, cậu không muốn biết rõ từng chi tiết đến thế đâu.”

Julian cảm thấy hình như Kyrian có chút không thoải mái khi những hồi ức xưa ùa về. “Sao hả ?”

“Không gì.” Kyrian trả lời nhanh.

Julian nghĩ về vợ Kyrian. Dáng người nhỏ, mái tóc vàng óng ả, Theone xinh đẹp hơn Helen của thành Troy rất nhiều. Julian chỉ mới gặp ả có một lần, và từ khoảng cách rất xa. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn hiểu tại sao Kyrian lại mê mẩn cô nàng đến vậy. Từ ả toát ra một thứ hào quang kỳ ảo của gợi cảm, và nhục dục.

Lần đầu gặp nhau, Kyrian chỉ mới hai mươi hai, và Kyrian lập tức mê đắm cô gái nàng lớn hơn anh đến tám tuổi. Cho dù người ta có nói gì về cô ả thì Kyrian cũng vẫn để ngoài tai. Anh yêu người phụ nữ đó bằng từng tế bào trong cơ thể và bằng cả linh hồn.

“Còn Theone thì sao ?” Julian hỏi. “Cậu có thử tìm hiểu xem tại sao cô ta lại làm thế không ?”

Kyrian ném cái túi cứu thương trả lại Julian. “Cô ta nói cô ta làm thế vì sợ tớ không thể bảo vệ được cô ta.”

Julian chửi thề.

“Tớ thì lại nghĩ chắc là còn nguyên nhân nào khác nữa.” Kyrian lầm lì nói. “Cậu biết không, tớ nằm đó hàng tuần cố nghĩ xem làm sao mà cô ấy lại ghét tớ đến nỗi nộp tớ cho kẻ thù tồi tệ nhất trên đời này. Tớ không sao tưởng nỗi mình lại là thằng khốn nạn đến vậy.”

Kyrian nghiến răng nhớ lại ánh mặt cô vợ nhìn mình khi bọn kia chuẩn bị hành hình. Cô ả đã trừng mắt nhìn lại anh, trong mắt không chút gì ân hận. Anh đã cho cô ả những gì tốt nhất, cả con tim và cả linh hồn trong khi ả không thể cho anh được bất cứ thứ gì. Cho dù là chút lòng thương hại. Chỉ cần có chút ân hận trong đôi mắt đó, chỉ cần chút thôi…

Nhưng trên mặt ả tất cả cảm xúc tồn tại chỉ là sự tò mò bệnh hoạn.

Chính điều đó đã xé nát trái tim anh. Nếu cô vẫn không thể yêu anh sau tất cả những gì anh đã làm, vậy thì có lẽ chính là vì anh là một người tuyệt đối không đáng để được yêu thương.

Vậy là cuối cùng cha anh đã nói đúng. “Không có người phụ nữ nào lại có thể yêu một kẻ nổi loạn và giàu có như con. Hãy chấp nhận sự thật đi. Cuối cùng thì con chỉ là một cái túi tiền bự chảng mà thôi, con trai.”

Cho đến hôm nay, trái tim anh đã hoàn toàn chấp nhận sự thật đó trong đau đớn. Anh sẽ không bao giờ có thể chấp nhận để bất cứ người phụ nữ nào nắm giữ mình. Anh từ chối tình yêu và tất cả những thứ có thể khiến anh trở nên mù quáng. Nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu. Tất cả giờ chỉ là thế.

“Tớ xin lỗi,” Julian thì thào.

Kyrian nhún vai. “Chúng ta ai cũng có chuyện phải hối tiếc cả.” Anh mặc vào chiếc áo rách dính đầy máu.

“Nghe này,” Julian ngăn không cho anh mặc cái áo vào người. “Sao cậu không đi tắm trước đi, tớ sẽ tìm cho cậu một bộ quần áo.”

“Vẫn còn một vụ cần giải quyết.”

“Không phải công kích cá nhân đâu, nhưng trông cậu ghê quá. Dù đã lâu lắm không đánh nhau nhưng tớ vẫn biết rõ là để đánh đấm cho ra hồn thì cần nhất là bao tử đầy và bồn nước nóng.”

Kyrian ngần ngừ.

“Mười lăm phút ?”

“Nhanh hơn đi.”

Kirian để mặc những dòng nước trong mát vuốt ve trên cơ thể chằng chịt sẹo. Chỉ mới là đầu hôm nhưng anh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vai của anh rung lên đau nhói, phần hông của anh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Nhưng điều khiến anh bận tâm lại là người phụ nữ đang ở dưới lầu.

Sao anh lại bị hấp dẫn bởi cô ta ? Hàng thế kỷ nay anh đã cứu không biết bao nhiêu người. Cảm xúc của anh đối với họ chỉ là chút tò mò thoáng qua. Nhưng với người phụ nữ này, đối diện với đôi mắt chân thành, lúc nào cũng nhìn thẳng vào người đối diện và nụ cười tươi tắn, trái tim anh như bị rung lên bởi vô số cảm xúc tưởng chừng như đã bị xóa bỏ hoàn toàn từ hàng thế kỷ trước. Đó là những cảm xúc anh không hề mong muốn. Kẻ Săn Đêm tuyệt đối không được phát sinh tình ái. Đó là điều không cần thiết. Tình dục chỉ là một thoáng qua, chỉ là những mối tình một đêm phù phiếm.

Họ được tái sinh chỉ để đơn độc một mình. Mỗi một người trong bọn họ đều biết rõ điều đó. Họ phải tự tuyên thệ sẽ vĩnh viễn giữ vững nguyên tắc đó.

Trước đây, đó là điều hiển nhiên đối với anh. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng này, chỉ một lần anh cảm thấy cái thỠcảm giác choáng váng kỳ lạ này, cái cảm giác bao tử như thể quặn lên khi nhìn thấy nụ cười của một người phụ nữ. Nhưng đó đã là chuyện lâu lâu lắm, như thể xảy ra ở một kiếp nào đó của anh. Anh lầm bầm chửi rủa khi nhớ lại chuyện đó.

“Ồ, thôi nào Kyrian,” vừa tắm anh vừa tự nói với bản thân. “Ra khỏi căn nhà này, giết chế Desiderius, rồi trở về nhà. Quên ngay chuyện mày đã từng gặp cô ta.”

Nhưng cái suy nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô ta lần nữa lại như chém một nhát vào tim.

Nhưng mà, anh biết anh phải làm gì. Đây là cuộc sống của anh, và anh yêu cuộc sống về đêm mà anh đang bị buộc vào bởi một lời tuyên thệ. Nhiệm vụ cũng chính là gia đình. Lời tuyên thệ trung thành xuất phát từ chính trái tim. Công việc là tình yêu, và tất cả những điều đó là vĩnh hằng, là bất biến.

“Amanda ?”

Amanda vội xua đi những suy nghĩ về anh chàng Kẻ Săn Đêm đẹp trai, quay nhìn Grace đang ngồi im trên ghế bành.

“Em lê phòng bọn trẻ lấy dùm chị mấy cái tả được không. Nếu chị leo lên đó sợ là không xuống nổi được luôn.”

Cô bật cười. “Tất nhiên rồi. Em quay lại ngay.”

Amanda lên lầu, rồi đi dọc theo hành lang. Cô băng qua phòng tắm ngay đúng lúc Kẻ Săn Đêm bước ra, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Cả hai va phải nhau ở cửa. Kẻ Săn Đêm đặt tay lên vai cô để giữ cho cô khỏi ngã, trong khi đôi mắt anh mở to, như có ánh lửa khi nhận ra người đối diện.

Amanda như đóng băng khi cô nhận ra chiếc vòng bạc xinh xắn đeo trên tay cô móc phải chiếc khăn anh đang quấn trên người.

Tệ hại hơn, làn da nâu khỏe mạnh và bàn tay mạnh mẽ đặt trên vai khiến cô cảm thấy sự ham muốn thưởng thức cơ thể đang đứng trước mặt dâng lên mãnh liệt

Trái tim cô đập rộn ràng trước bức tượng thần trước mặt. Và mùi thơm tỏa ra từ cơ thể ấm áp, sạch sẽ.

Mái tóc ướt đẫm, trơn mượt hất ngược về sau khiến anh đúng thật là chẳng khác gì một tượng thần được điêu khắc công phu. Cô không bao giờ tưởng tượng nổi trên đời lại có người đàn ông xinh đẹp đến nhường này.

Với cô, đôi mắt cương nghị và hàng lông mi dài như quyến rũ cô phạm tội, và cả cơ thể anh cũng thể. Sự ham muốn khiến cô cảm thấy cơ thể như nóng bừng lên và một cơn ớn lạnh chạy khắp người. Anh nhìn cô như thể anh có thể ăn tươi nuốt sống cô và sự thật là cô cũng đang rất muốn được anh ăn sống. Một cách hoàn toàn. Và dứt khoát.

“Giờ thì thú vị đây,” Kẻ Săn Đêm nói bằng giọng nói đấy mê hoặc. Amanda không biết phải làm gì. Cô đang đứng đó, tay nằm rất gần một vị trí căng phồng nào đó ẩn sau lớp khăn tấm. Tại sao bọn họ lại cứ phải phục kích họ ?

Ánh mắt cô lướt nhẹ qua vô số vết sẹo chằng chịt trên cơ thể anh, và cô không biết đâu là những vết thương gây ra bởi sự tra tấn mà anh vừa kể cho Julian nghe.

“Hầu hết,” anh thì thầm, trong khi một tay đưa về sau, ôm trọn cổ cô. Cô có thể cảm thấy những ngón tay của anh đang ve vuốt trên tóc mình. Vòng tay anh như giữ rịt lấy vai cô, mạnh mẽ.

“Sao hả ?” cô ngước mắt nhìn anh.

“Hầu hết những vết thương này lào bọn La Mã gây ra.”

Cô nhướng mày. “Làm sao mà anh biết tôi đang nghĩ gì ?”

“Tôi đọc trộm suy nghĩ của cô cũng như cô nghe trộm cuộc trò chuyện của tôi và Julian.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc đốt sống lưng khi cô chợt nhận ra khả năng đọc tâm của anh. “Anh có thể làm thế được sao?”

Anh gật đầu nhưng không nhìn thẳng vào cô mà cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên tóc cô như thể anh đang cố ghi mái tóc ấy vào bộ nhớ. Rồi anh đưa mắt nhìn cô, tia nhìn ấy khiến hơi thở cô trở nên dồn dập. “Để trả lời cho cái câu hỏi mà cô đang sợ nghĩ ra, cứ thử dịch chuyển cánh tay một chút, cô sẽ biết ngay thôi.”

“Biết cái gì ?”

“Nếu không quấn khăn thì trông tôi sẽ ngon lành đến thế nào ?”

Cô đỏ mặt khi nghe những từ đó, đó chính xác đó là những từ cô sẽ dùng nếu cô có thể nghĩ đến.

Nhưng tay cô chưa kịp dịch chuyển thì anh đã buông cô ra và chiếc khăn tắm cứ thế theo cái vòng tay của cô nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể anh.

Amanda há hốc miệng khi nhìn thấy anh hoàn toàn khỏa thân đứng ngay trước mặt cô. Cơ thể rắn chắc, hoàn hảo như một bức tượng tạc. Và cô nhanh chóng nhận ra cả cơ thể anh đều là một màu vàng óng ả. Không phải một làn da rám nắng, mà là tự nhiên.

Cảm giác ham muốn trỗi lên mãnh liệt. Tất cả những gì xuất hiện trong đầu cô lúc này chỉ là lôi anh vào phòng ngủ, kéo rịt anh nằm phục trên cơ thể cô và rồi xoắn lấy anh, buộc anh nằm bên dưới, cứ thế suốt đêm. Đó là những gì cô muốn làm với người đàn ông này.

Anh nhếch môi cười, theo cái tia nhìn hấp háy ranh mãnh trong đôi mắt đang nhìn mình, cô biết anh đang đọc những suy nghĩ không ngừng nổi loạn trong đầu cô. Lần nữa.

Anh hơi nghiêng người về trước, gương mặt anh kề sát mặt cô. Hơi thở mơn man nơi cổ như thiêu đốt.

“Người Hy Lạp cổ chưa hề gặp vấn đề với việc khỏa thân nơi công cộng,” anh thì thầm bên tai.

Đầu vú cô cương cứng.

Chầm chậm, bàn tay anh từ từ di chuyển lên trên, giữ chặt cằm cô, nâng lên. Ánh mắt nhìn cô đầy mê hoặc trong khi anh liên tục phát huy khả năng kỳ diệu của mình mò mẫm dò tìm từng suy nghĩ trong đầu cô. Cô vẫn đứng im trong khi anh cúi đầu, đôi môi tiến dần xuống môi cô.

Amanda rên rỉ khi môi họ chạm vào nhau. Nụ hôn này không giống với nụ hôn vừa nãy. Dịu dàng. Âu yếm. Nhưng nó khiến cô như bị thiêu cháy.

Môi anh rời khỏi môi cô, từ từ đi xuống, vấn vít nơi hàm cô, rồi đến cổ, chiếc lưỡi trơn ráp nhẹ nhàng nhấm nháp làn da cô. Cô vòng tay quấn quanh bờ vai trần, nâng người tựa hẳn vào anh.

“Cô rất hấp dẫn,” anh thì thầm, đầu lưỡi mê hoặc du ngoạn trên vành tai cô. “Nhưng tôi còn có việc phải làm mà cô thì lại ghét tất cả những thứ không thuộc về con người tự nhiên. Tất cả những thứ huyền bí, dị thường.” Anh đẩy cô ra và nhìn cô đầy tiếc nuối. “Đáng tiếc.”

Anh gỡ cái khăn tắm ra khỏi chiếc vòng đeo tay của cô, vắt lên vai rồi quay lại phòng ngủ. Amanda nghiến răng nhìn theo tấm lưng gợi cảm và hoàn hảo.

Cả cơ thể như thiêu đốt, cô cứ đứng đó nhìn cho tới khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh.

Bỗng nhiên cô nhớ đến mấy cái tả. Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu thì cửa phòng bật mở, Kẻ Săn Đêm ném cho cô một chiếc tả rồi đóng sập cửa lần nữa. (ND: hihihih --- Kyirian – lộ rồi nhé)

Kyrian tựa người vào cánh cửa đóng trong khi tự chiến đấu với cái ham muốn dữ dội đang kêu gào. Chỉ là bản ngã trần trụi và hoang dại đang cấu cào, một thứ cảm xúc đau đớn mà anh biết không nên hiện hữu.

Cảm giác đó chỉ khiến anh thêm đau đớn. Suốt mười ngàn kiếp người, những đau đớn mà anh đã gánh chịu đã đủ lắm rồi.

Anh phải xóa cô khỏi suy nghĩ của mình.

Nhưng cho dù đang đứng đây, sự cô đơn của cả cuộc đời cũng vẫn cứ đổ ấp vào anh như một lời thách đố.

“Con cứ để trái tim dẫn dắt con đi quá xa rồi, con trai. Một ngày nào đó, chính điều đó sẽ hủy diệt con.” Anh nhăn mặt khi những lời cảnh báo của cha cứ vang vang trong đầu. Cả hai đều không sao ngờ rằng, chính là có một ngày trân trọng chứng minh những lời nói đó, tất cả đều đã trở thành sự thật.

Mình là Kẻ Săn Đêm.

Bây giờ đó là tất cả những gì anh cần phải ghi nhớ. Anh là kẻ duy nhất đứng giữa Amanda và sự hủy diệt.

Desiderius vẫn đang ở ngoài kia và anh phải ngăn gã lại.

Nhưng điều mà anh muốn làm lại là xuống lầu, ôm chặt Amanda vào lòng, mang cô về nhà và hưởng thụ phần còn lại của đêm, nhấm nháp từng phân một thân thể của cô bằng đôi môi và cả đôi tay. Và cả lưỡi nữa.

“Mình đúng là một thằng ngốc,” vừa càu nhàu vừa tự mặc bộ đồ Julian để lại.

Giờ thì không được nghĩ đến cô ta hay chuyện quá khứ của mình. Anh phải sẵn sàng. Đó là điều tuyệt đối không được quên.

Anh là kẻ bảo vệ. Sống hay chết, anh vẫn là kẻ bảo vệ, nghĩa là những ham muốn sinh lý như kiểu Amanda là tuyệt đối không được.

Vài phút sau, trong chiếc áo len cổ chữ V vài quần jean của Julian, anh rời khỏi phòng, áo khoác da vắt trên cánh tay, bước xuống nhà dưới nơi Julian, Grace, Amanda và bọn trẻ đang chờ.

Julian đưa cho anh một bao giấy nhỏ.

“Trời ạ,” Kyrian vừa nói vừa cầm lấy. “Cám ơn cha. Con hứa con sẽ là một thằng nhóc ngoan ngoãn và thân thiện với mấy đứa nhóc khác.”

Julian cười to. “Quỷ tha ma bắt cậu đi.”

“Vẫn tốt hơn trời đánh thánh vật tớ.” Kyrian đã bình tĩnh hơn khi anh nhìn thấy Amanda đang nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ham muốn. Đó cũng chính là lý do khiến anh không thể không nhìn cô mà nghĩ đến chuyện nhấm nháp đôi môi mời gọi đó. Anh như có thể cảm thấy cơ thể ấm áp đó trong vòng tay mình.

Kyrian hắng giọng. “Giữ cô ta ở đây cho đến sáng mai. Bọn Daimons không thể vào đây nếu không được mời.”

“Tối mai thì sao?” Grace hỏi.

“Tới lúc đó thì Desiderius cũng đã chết rồi.” Julian gật đầu.

Kyrian quay đầu định bỏ đi nhưng khi anh vừa ra tới cửa, Amanda đã dịu dàng nắm lấy tay anh.

“Cám ơn,” cô nói.

Anh cúi đầu chào theo kiểu một quý tộc. Rồi bỏ đi. Bởi vì nếu không đi, anh sợ sẽ không thể ngăn nỗi cái ham muốn đang trào lên bên trong cơ thể. Ánh mắt anh chuyển từ Amanda sang vợ của Julian.

“Rất hân hạnh được gặp cô, Grace.”

“Tôi cũng thế, ngài chỉ huy.”

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .